VnTim™ <3 Ngày xưa có cái bánh mì chị ăn không hết, cất trong lồng bàn mà hôm sau bị kiến bu, bố tiếc rẻ đem thổi sạch hết kiến rồi cho vào nồi hấp lại... Thế là bố đỡ cho mẹ một lon gạo phần bữa trưa của bố. Đâu như con bây giờ...
Ngày xưa có cái bánh mì chị ăn không hết, cất trong lồng bàn mà hôm sau bị kiến bu, bố tiếc rẻ đem thổi sạch hết kiến rồi cho vào nồi hấp lại... Thế là bố đỡ cho mẹ một lon gạo phần bữa trưa của bố. Đâu như con bây giờ...
Mẹ đi dạy học, đan thuê... lương ba cọc ba đồng... Cố gắng mua đc cái đùi gà về nấu cháo cho chị ăn. Để trên bàn quay qua quay lại mà con mèo nó tha mất. "Anh Ki" gầy còm đuổi bằng được mang cái đùi gà về trước sân trả mẹ. Nó cũng đói lắm mà nó đâu dám ăn... Mẹ nhặt lên, rửa sạch và kho lại... Hôm ấy, chị vẫn có thịt gà ăn. Đâu như con bây giờ...
Đôi dép mẹ đứt đến ba bốn lần, đến khi không thể khâu thêm được nữa mẹ mới thay đôi mới. Ông trẻ có cái quần cũ rách một miếng, mẹ xin về cắt ra may đc cho chị thêm cái áo... Mọi thứ đều phải tằn tiện đến từng li... Đâu như con bây giờ...
Nhà ọp ẹp mượn của ông bà, mùa đông gió lùa buốt thấu xương. Gầm giường cao, đệm lại ko có, chỉ có cái chăn chiên mà mặc bao nhiêu áo quấn vẫn thấy lạnh... Bố, mẹ và chị đã ngủ trên cái giường ấy biết bao năm trời... Đâu như con bây giờ...
Chị có cái quần mặc đi mặc lại đến mục vải... Dù mẹ đã vá, đã khâu nhưng một lần đi học nó vẫn rách... Bạn bè cười chê. Chị xấu hổ, chị khóc... Mẹ cắn răng mua cho chị bộ quần áo mới... Đâu như con bây giờ...
Đâu như con bây giờ đồ ăn không hết đem đổ đi... Đâu như con bây giờ chăn ấm đệm êm mà vẫn không vừa ý... Đâu như con bây giờ quần áo tủ nọ tủ kia mà vẫn chưa hài lòng... Đâu như con bây giờ đầy đủ sung túc rồi nên không biết cảm giác đói khổ xưa kia, không biết bố mẹ đã oằn lưng gánh vác thế nào để mang lại những gì con có...
Cùng là con, nhưng con và em sinh ra đã sống trong đầy đủ sung túc, còn chị thiệt thòi từ khi còn trong bụng mẹ đến khi trưởng thành... Có lẽ vì thế mà chị biết chịu đựng và nhường nhịn hơn con...?
Những điều ấy con đã được nghe từ rất lâu, vậy mà tại sao đến giờ con mới ngồi ngẫm nghĩ? Tại sao đến giờ xa mẹ rồi con mới nhận ra mẹ vẫn khổ ngay cả khi gia đình mình giàu có... Tại sao đến giờ con mới nhận ra con đã quá may mắn, may mắn hơn chính những người trong gia đình mình, rất nhiều...
Đến khi nào con mới lớn đây? VnTim™
Ngày xưa có cái bánh mì chị ăn không hết, cất trong lồng bàn mà hôm sau bị kiến bu, bố tiếc rẻ đem thổi sạch hết kiến rồi cho vào nồi hấp lại... Thế là bố đỡ cho mẹ một lon gạo phần bữa trưa của bố. Đâu như con bây giờ...
Mẹ đi dạy học, đan thuê... lương ba cọc ba đồng... Cố gắng mua đc cái đùi gà về nấu cháo cho chị ăn. Để trên bàn quay qua quay lại mà con mèo nó tha mất. "Anh Ki" gầy còm đuổi bằng được mang cái đùi gà về trước sân trả mẹ. Nó cũng đói lắm mà nó đâu dám ăn... Mẹ nhặt lên, rửa sạch và kho lại... Hôm ấy, chị vẫn có thịt gà ăn. Đâu như con bây giờ...
Đôi dép mẹ đứt đến ba bốn lần, đến khi không thể khâu thêm được nữa mẹ mới thay đôi mới. Ông trẻ có cái quần cũ rách một miếng, mẹ xin về cắt ra may đc cho chị thêm cái áo... Mọi thứ đều phải tằn tiện đến từng li... Đâu như con bây giờ...
Nhà ọp ẹp mượn của ông bà, mùa đông gió lùa buốt thấu xương. Gầm giường cao, đệm lại ko có, chỉ có cái chăn chiên mà mặc bao nhiêu áo quấn vẫn thấy lạnh... Bố, mẹ và chị đã ngủ trên cái giường ấy biết bao năm trời... Đâu như con bây giờ...
Chị có cái quần mặc đi mặc lại đến mục vải... Dù mẹ đã vá, đã khâu nhưng một lần đi học nó vẫn rách... Bạn bè cười chê. Chị xấu hổ, chị khóc... Mẹ cắn răng mua cho chị bộ quần áo mới... Đâu như con bây giờ...
Đâu như con bây giờ đồ ăn không hết đem đổ đi... Đâu như con bây giờ chăn ấm đệm êm mà vẫn không vừa ý... Đâu như con bây giờ quần áo tủ nọ tủ kia mà vẫn chưa hài lòng... Đâu như con bây giờ đầy đủ sung túc rồi nên không biết cảm giác đói khổ xưa kia, không biết bố mẹ đã oằn lưng gánh vác thế nào để mang lại những gì con có...
Cùng là con, nhưng con và em sinh ra đã sống trong đầy đủ sung túc, còn chị thiệt thòi từ khi còn trong bụng mẹ đến khi trưởng thành... Có lẽ vì thế mà chị biết chịu đựng và nhường nhịn hơn con...?
Những điều ấy con đã được nghe từ rất lâu, vậy mà tại sao đến giờ con mới ngồi ngẫm nghĩ? Tại sao đến giờ xa mẹ rồi con mới nhận ra mẹ vẫn khổ ngay cả khi gia đình mình giàu có... Tại sao đến giờ con mới nhận ra con đã quá may mắn, may mắn hơn chính những người trong gia đình mình, rất nhiều...
Đến khi nào con mới lớn đây? VnTim™
Tags:
Đọc và suy ngẫm