Chương I: Sự khởi đầu
Câu chuyện bắt đầu khi một học sinh nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.Vậy là chàng cũng sắp trở thành sinh viên như bao người khác và tất nhiên chàng cũng phải học những “thói quen” của sinh viên như :bia và game...
Ngày ấy ,đế chế còn đang rất thịnh và chàng cũng phải học đế chế.Sau 1 tuần để làm quen xem nhà BS đựng gỗ hay đựng thịt,nhà BG đựng quả hay đựng hươu chàng cũng được xếp vào hàng biết đánh.Lúc đó,bất kể ai lên đời III dưới 15:00 đều được liệt vào loại “máu mặt” của quán. Chàng bắt đầu nghiên cứu về đế chế,chàng đọc help,chàng vào mạng, chàng thí nghiệm.Bài học đầu tiên mà chàng rút ra là muốn lên đời sớm thì ko được xây ruộng,với việc ấn lên đời III ở 12:00 chàng tự cho mình là “cao thủ”.Chàng rất thích đánh lạc đà vì có thể kết thúc nhanh chóng ,vả lại ở quán chẳng ai biết là lạc đà đánh thắng ngựa chém cả.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng để nói cả cho đến một hôm chàng gặp một người đã làm nên bước ngoặt đầu tiên của chàng.
Chương II:Bước ngoặt đầu đời
Đó là một ngày hè nóng nực,một dáng người mảnh khảnh bước vào trong quán.Người đó nhìn qua một lượt rồi cất giọng nói trong và nhẹ như con gái: ” Ở đây có ai thích chơi đế chế ko nhỉ? ”-Giời ạ,đi đâu ko hỏi lại hỏi đúng chỗ này.Và chàng bắt đầu nghĩ đến việc tên tuổi của mình lại sắp có thêm một người biết đến.
Trận thứ nhất,chàng thua-có lẽ do ko may.Trận thứ 2 chàng vẫn thua rồi đến trận thứ 3,chàng chết 2 phu đi dò lúc đầu mà vẫn chưa tìm thấy cái gì để cho vào bụng cả.Bực mình,chàng resign.
Chàng nhìn sang nhà đối phương: Ô kìa,sao lại có 5 con hươu đang phơi xác ỏ nhà chủ.Chẳng nhẽ hiện ra là đã có hươu sát nhà chủ sao? Không thể,không thể như vậy được.Chàng hỏi, rồi chàng tự trả lời.Chàng kéo nhẹ thằng bạn đang bắn haft-life bên cạnh bảo nó vào chơi thay chàng rồi chàng bí mật lẻn sang dãy máy bên kia.Thật kỳ diệu,chỉ với một con phu và những động tác 1-space liên tục ,những chú hươu cứ thi nhau chạy về nhà chủ rồi nằm lăn ra đó.Chà! thế này thì quá lợi vì chưa đủ 120 wood đã có 2 đội phu làm thịt rồi.Không còn nghi ngờ gì nữa,đây chính là “bí kíp” mà ta cần học,ông Trời đã cử người đến dạy cho ta biết ta phải làm gì để trở nên mạnh nhất ,đó là số phận.
Sau một tiếng “ Eureka”,chàng phi như bay về nhà để luyện “bí kíp” mới.Đêm đó,chàng suy nghĩ :thực chất của lùa hươu là đứng sau lưng để lùa nó về.Còn khi phi voi thì ngược lại,phu đứng trước để gọi voi lại.Lùa hươu có vẻ khó hơn mà còn làm được thì gọi voi cũng làm được.Chàng mất cả tuần chỉ ngồi nhà để luyện tập và kết quả thật khả quan:chàng bắt đầu ấn lên đời III ở đầu 10:00 rồi sau đó là đầu 9:00.Chàng ngày càng tiến dần đến giới hạn của việc lên đời. “ Trời ạ! bây giờ ai có thể là đối thủ của mình đây”,chàng mỉm cười mỗi khi nghĩ về điều đó.Quả là với tần suất ấn lên đời “ổn định” ( trung bình 5 trận thì 1 trận ấn ở đầu 9:00,3 trận ấn ở đầu 10:00 còn 1 trận thì thường bị lỗi nên muộn hơn) cũng đủ để chàng làm “bá chủ” cái xứ mù này.Sở trường đánh lạc đà của chàng được yếu tố lên đời sớm hỗ trợ càng trở nên lợi hại hơn bao giờ hết.
Chương III: Vỡ mộng
Khi mà lạc đà đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim chàng thì cũng là lúc chàng nhận ra mặt trái của tấm huy chương.Đó là một trận đấu chàng cầm Cartha ấn lên đời III ở 10:22 nhưng ko đánh nổi nhà Assyrian vì đối phương kết hợp cung R và hoplite.Chỉ với 4 con hoplite đã nâng cấp sang nhà mà chàng đã phải “bỏ nhà lũ trẻ lơ thơ chạy”.Khổ nỗi trước đây có ai chịu nổi đòn “phủ đầu” của chàng đâu nên chàng ko có kinh nghiệm “chạy nhà” và kết quả thì các bạn cũng đoán ra rồi đó.Đêm đó lại là một đêm không ngủ với chàng.Trằn trọc,băn khoăn,suy tính và chàng đã nhận ra lạc đà hoàn toàn vô dụng với những kẻ biết bo nhà.
Cũng từ đó ,chàng thích đánh ngựa cung R hơn vì vừa đánh vừa có thể phát triển được.Giờ thì bo nhà,đấu cung mới thực sự trở thành điểm mạnh của chàng.
Chương IV: Sự trưởng thành
Vào một đêm trời mưa,khi mà màn đêm đang choàng cái áo màu đen huyền ảo của mình lên vạn vật.Đâu đó lách tách tiếng hạt mưa rơi trên những chiếc lá non,chiếc lá cong mình làm dáng, giọt mưa lăn tròn rớt xuống hoà mình vào dòng nước.Ánh đèn đường gượng sáng như muốn xua đi cái lạnh lẽo của màn đêm.Tiếng bước chân vội vã của ai đó vừa hoàn thành công việc đang tìm về mái ấm.Bỗng chốc,không gian ấy bị khuấy động bởi tiếng va chạm giữa một vật bằng plastic và một vật bằng gỗ ép.Đó là tiếng chuột máy tính đập vào bàn.Thì ra ,chàng ở đó,trong quán game của chàng,và điều quan trọng là chàng ...toàn thua.Lần đầu tiên chàng thấy được sức mạnh của một loại quân mà trước đó chàng chưa bao giờ chơi: quẩy đá.Ra đây là điểm yếu của chàng.Vì từ trước đến nay chỗ chàng toàn chơi đời III chứ có chơi đời II bao giờ đâu.Một tháng-đó là khoảng thời gian để sau đó chàng tự hào mà rằng giờ chàng đã có thể chơi ở bất kì đời nào,map nào.Chảng cảm thấy mình đã trưởng thành.
Chương V : Cuộc gặp gỡ kì lạ
Chàng dần đắm chìm vào những cuộc đấu ăn tiền tưởng chừng như không bao giờ ngớt.Ban đầu chàng chơi với khách ở quán quen rồi sau đó chàng đi đến những nơi xa hơn.Thậm chí nhiều lúc chàng “kinh doanh” với cả bạn bè.Và quả là lúc đó không có nhiều cao thủ nên chàng đi hết từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.Chàng cứ dần rơi sâu hơn vào cái vòng xoáy ấy cùng với sức quay khủng khiếp của nó.Đã nhiều lần chàng tự nhủ phải chấm dứt tình trạng này nếu không muốn bị nhà trường cho “tốt nghiệp sớm” song chàng đã không đủ bản lĩnh.Mỗi lần như thế chàng lại bào chữa rằng đó chỉ là do chí tiến thủ để mong tìm đối thủ xứng đáng.Có lẽ câu chuyện về chàng sẽ kết thúc ở đây với dấu ba chấm nếu như chàng không gặp được “người ấy”-kẻ đã chỉ ra cho chàng giá trị mà chàng cần theo đuổi.
_Này ông anh ơi,đấu đế chế không?
_Đấu vui àh?
_Đấu vui chán lắm,độ một tí cho hay.
_Cũng được.Bao nhiêu một trận?
_20.000 thôi,thích sẽ tăng sau.
_ok.Lập mạng đi,mỗi người gọi bản đồ một lần nhé.
Nếu bây giờ có ai hỏi về trận đấu đó,chàng sẽ nói chàng không nhớ.Thực ra,chắc hẳn chàng sẽ không bao giờ quên được cảm giác lúc đó,một cảm giác nể phục.Không, chính xác là sợ hãi.”Mạnh qúa,mình gần như không có cơ hội”.
Lần đầu tiên chàng thấy có người coi trọng đá hơn vàng,trận thứ nhất kết thúc khi trên bản đồ còn gần như nguyên vẹn vàng nhưng... không còn một bãi đá(chòi rất đắt).Sức mạnh của chòi và thành thật kinh khủng.Chàng bị vây đánh từ đời II,phu thì bị nhốt trong các “trại tập trung”,đến khi lết lên đời III đào được ít vàng thì...hết gỗ để gọi pháo.Trận thứ hai kết thúc còn đáng sợ hơn vì đối phương gọi bản đồ island.Chàng hết sạch phu khi chưa có transport để chạy trốn. 40.000 với chàng lúc đó chẳng đáng bận tâm bởi chàng vẫn chưa hoàn hồn sau 2 trận thua chóng vánh đến như vậy.Người ấy chỉ yêu cầu chàng trả tiền 2 ván đánh(quá ít) rồi lặng lẽ rời khỏi quán.
Quả là “Hữu duyên thiên lý năng tư ngộ”-1 tháng sau chàng gặp lại cố nhân trong một cửa hàng sách cũ.Chàng tiến lại gần bắt chuyện.Người ấy chỉ mỉm cười và nói:“ Con người ta thật quá ngốc nghếch khi cứ tự cho mình là giỏi nhất.Không mong làm kẻ anh hùng,chỉ mong làm kẻ chỉ đường mà thôi”
rồi cũng như lần trước,người ấy kéo mũ xuống che đi đôi mắt chứa nhiều ẩn ý và lặng lẽ rời khỏi quán.
Lời kết: Nếu bây giờ bạn hỏi chàng có phải là cao thủ không,chàng sẽ lắc đầu mà rằng: hãy dành câu hỏi đó cho một người khác không phải tôi.Giờ đây,lịch sử dường như đang tái hiện.Chàng lại lang thang trên con đường vô tận để tìm kiếm những anh hùng.Nhưng không giống với lần trước bởi lần này chàng đi tìm những anh hùng “lạc lối”.
Sưu Tầm
Câu chuyện bắt đầu khi một học sinh nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.Vậy là chàng cũng sắp trở thành sinh viên như bao người khác và tất nhiên chàng cũng phải học những “thói quen” của sinh viên như :bia và game...
Ngày ấy ,đế chế còn đang rất thịnh và chàng cũng phải học đế chế.Sau 1 tuần để làm quen xem nhà BS đựng gỗ hay đựng thịt,nhà BG đựng quả hay đựng hươu chàng cũng được xếp vào hàng biết đánh.Lúc đó,bất kể ai lên đời III dưới 15:00 đều được liệt vào loại “máu mặt” của quán. Chàng bắt đầu nghiên cứu về đế chế,chàng đọc help,chàng vào mạng, chàng thí nghiệm.Bài học đầu tiên mà chàng rút ra là muốn lên đời sớm thì ko được xây ruộng,với việc ấn lên đời III ở 12:00 chàng tự cho mình là “cao thủ”.Chàng rất thích đánh lạc đà vì có thể kết thúc nhanh chóng ,vả lại ở quán chẳng ai biết là lạc đà đánh thắng ngựa chém cả.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng để nói cả cho đến một hôm chàng gặp một người đã làm nên bước ngoặt đầu tiên của chàng.
Chương II:Bước ngoặt đầu đời
Đó là một ngày hè nóng nực,một dáng người mảnh khảnh bước vào trong quán.Người đó nhìn qua một lượt rồi cất giọng nói trong và nhẹ như con gái: ” Ở đây có ai thích chơi đế chế ko nhỉ? ”-Giời ạ,đi đâu ko hỏi lại hỏi đúng chỗ này.Và chàng bắt đầu nghĩ đến việc tên tuổi của mình lại sắp có thêm một người biết đến.
Trận thứ nhất,chàng thua-có lẽ do ko may.Trận thứ 2 chàng vẫn thua rồi đến trận thứ 3,chàng chết 2 phu đi dò lúc đầu mà vẫn chưa tìm thấy cái gì để cho vào bụng cả.Bực mình,chàng resign.
Chàng nhìn sang nhà đối phương: Ô kìa,sao lại có 5 con hươu đang phơi xác ỏ nhà chủ.Chẳng nhẽ hiện ra là đã có hươu sát nhà chủ sao? Không thể,không thể như vậy được.Chàng hỏi, rồi chàng tự trả lời.Chàng kéo nhẹ thằng bạn đang bắn haft-life bên cạnh bảo nó vào chơi thay chàng rồi chàng bí mật lẻn sang dãy máy bên kia.Thật kỳ diệu,chỉ với một con phu và những động tác 1-space liên tục ,những chú hươu cứ thi nhau chạy về nhà chủ rồi nằm lăn ra đó.Chà! thế này thì quá lợi vì chưa đủ 120 wood đã có 2 đội phu làm thịt rồi.Không còn nghi ngờ gì nữa,đây chính là “bí kíp” mà ta cần học,ông Trời đã cử người đến dạy cho ta biết ta phải làm gì để trở nên mạnh nhất ,đó là số phận.
Sau một tiếng “ Eureka”,chàng phi như bay về nhà để luyện “bí kíp” mới.Đêm đó,chàng suy nghĩ :thực chất của lùa hươu là đứng sau lưng để lùa nó về.Còn khi phi voi thì ngược lại,phu đứng trước để gọi voi lại.Lùa hươu có vẻ khó hơn mà còn làm được thì gọi voi cũng làm được.Chàng mất cả tuần chỉ ngồi nhà để luyện tập và kết quả thật khả quan:chàng bắt đầu ấn lên đời III ở đầu 10:00 rồi sau đó là đầu 9:00.Chàng ngày càng tiến dần đến giới hạn của việc lên đời. “ Trời ạ! bây giờ ai có thể là đối thủ của mình đây”,chàng mỉm cười mỗi khi nghĩ về điều đó.Quả là với tần suất ấn lên đời “ổn định” ( trung bình 5 trận thì 1 trận ấn ở đầu 9:00,3 trận ấn ở đầu 10:00 còn 1 trận thì thường bị lỗi nên muộn hơn) cũng đủ để chàng làm “bá chủ” cái xứ mù này.Sở trường đánh lạc đà của chàng được yếu tố lên đời sớm hỗ trợ càng trở nên lợi hại hơn bao giờ hết.
Chương III: Vỡ mộng
Khi mà lạc đà đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim chàng thì cũng là lúc chàng nhận ra mặt trái của tấm huy chương.Đó là một trận đấu chàng cầm Cartha ấn lên đời III ở 10:22 nhưng ko đánh nổi nhà Assyrian vì đối phương kết hợp cung R và hoplite.Chỉ với 4 con hoplite đã nâng cấp sang nhà mà chàng đã phải “bỏ nhà lũ trẻ lơ thơ chạy”.Khổ nỗi trước đây có ai chịu nổi đòn “phủ đầu” của chàng đâu nên chàng ko có kinh nghiệm “chạy nhà” và kết quả thì các bạn cũng đoán ra rồi đó.Đêm đó lại là một đêm không ngủ với chàng.Trằn trọc,băn khoăn,suy tính và chàng đã nhận ra lạc đà hoàn toàn vô dụng với những kẻ biết bo nhà.
Cũng từ đó ,chàng thích đánh ngựa cung R hơn vì vừa đánh vừa có thể phát triển được.Giờ thì bo nhà,đấu cung mới thực sự trở thành điểm mạnh của chàng.
Chương IV: Sự trưởng thành
Vào một đêm trời mưa,khi mà màn đêm đang choàng cái áo màu đen huyền ảo của mình lên vạn vật.Đâu đó lách tách tiếng hạt mưa rơi trên những chiếc lá non,chiếc lá cong mình làm dáng, giọt mưa lăn tròn rớt xuống hoà mình vào dòng nước.Ánh đèn đường gượng sáng như muốn xua đi cái lạnh lẽo của màn đêm.Tiếng bước chân vội vã của ai đó vừa hoàn thành công việc đang tìm về mái ấm.Bỗng chốc,không gian ấy bị khuấy động bởi tiếng va chạm giữa một vật bằng plastic và một vật bằng gỗ ép.Đó là tiếng chuột máy tính đập vào bàn.Thì ra ,chàng ở đó,trong quán game của chàng,và điều quan trọng là chàng ...toàn thua.Lần đầu tiên chàng thấy được sức mạnh của một loại quân mà trước đó chàng chưa bao giờ chơi: quẩy đá.Ra đây là điểm yếu của chàng.Vì từ trước đến nay chỗ chàng toàn chơi đời III chứ có chơi đời II bao giờ đâu.Một tháng-đó là khoảng thời gian để sau đó chàng tự hào mà rằng giờ chàng đã có thể chơi ở bất kì đời nào,map nào.Chảng cảm thấy mình đã trưởng thành.
Chương V : Cuộc gặp gỡ kì lạ
Chàng dần đắm chìm vào những cuộc đấu ăn tiền tưởng chừng như không bao giờ ngớt.Ban đầu chàng chơi với khách ở quán quen rồi sau đó chàng đi đến những nơi xa hơn.Thậm chí nhiều lúc chàng “kinh doanh” với cả bạn bè.Và quả là lúc đó không có nhiều cao thủ nên chàng đi hết từ thắng lợi này đến thắng lợi khác.Chàng cứ dần rơi sâu hơn vào cái vòng xoáy ấy cùng với sức quay khủng khiếp của nó.Đã nhiều lần chàng tự nhủ phải chấm dứt tình trạng này nếu không muốn bị nhà trường cho “tốt nghiệp sớm” song chàng đã không đủ bản lĩnh.Mỗi lần như thế chàng lại bào chữa rằng đó chỉ là do chí tiến thủ để mong tìm đối thủ xứng đáng.Có lẽ câu chuyện về chàng sẽ kết thúc ở đây với dấu ba chấm nếu như chàng không gặp được “người ấy”-kẻ đã chỉ ra cho chàng giá trị mà chàng cần theo đuổi.
_Này ông anh ơi,đấu đế chế không?
_Đấu vui àh?
_Đấu vui chán lắm,độ một tí cho hay.
_Cũng được.Bao nhiêu một trận?
_20.000 thôi,thích sẽ tăng sau.
_ok.Lập mạng đi,mỗi người gọi bản đồ một lần nhé.
Nếu bây giờ có ai hỏi về trận đấu đó,chàng sẽ nói chàng không nhớ.Thực ra,chắc hẳn chàng sẽ không bao giờ quên được cảm giác lúc đó,một cảm giác nể phục.Không, chính xác là sợ hãi.”Mạnh qúa,mình gần như không có cơ hội”.
Lần đầu tiên chàng thấy có người coi trọng đá hơn vàng,trận thứ nhất kết thúc khi trên bản đồ còn gần như nguyên vẹn vàng nhưng... không còn một bãi đá(chòi rất đắt).Sức mạnh của chòi và thành thật kinh khủng.Chàng bị vây đánh từ đời II,phu thì bị nhốt trong các “trại tập trung”,đến khi lết lên đời III đào được ít vàng thì...hết gỗ để gọi pháo.Trận thứ hai kết thúc còn đáng sợ hơn vì đối phương gọi bản đồ island.Chàng hết sạch phu khi chưa có transport để chạy trốn. 40.000 với chàng lúc đó chẳng đáng bận tâm bởi chàng vẫn chưa hoàn hồn sau 2 trận thua chóng vánh đến như vậy.Người ấy chỉ yêu cầu chàng trả tiền 2 ván đánh(quá ít) rồi lặng lẽ rời khỏi quán.
Quả là “Hữu duyên thiên lý năng tư ngộ”-1 tháng sau chàng gặp lại cố nhân trong một cửa hàng sách cũ.Chàng tiến lại gần bắt chuyện.Người ấy chỉ mỉm cười và nói:“ Con người ta thật quá ngốc nghếch khi cứ tự cho mình là giỏi nhất.Không mong làm kẻ anh hùng,chỉ mong làm kẻ chỉ đường mà thôi”
rồi cũng như lần trước,người ấy kéo mũ xuống che đi đôi mắt chứa nhiều ẩn ý và lặng lẽ rời khỏi quán.
Lời kết: Nếu bây giờ bạn hỏi chàng có phải là cao thủ không,chàng sẽ lắc đầu mà rằng: hãy dành câu hỏi đó cho một người khác không phải tôi.Giờ đây,lịch sử dường như đang tái hiện.Chàng lại lang thang trên con đường vô tận để tìm kiếm những anh hùng.Nhưng không giống với lần trước bởi lần này chàng đi tìm những anh hùng “lạc lối”.
Sưu Tầm